truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy
Truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy nói chung là ngọt ngào,có vài đoạn gây cười vì sự "mặn mòi", "nhây" và "lầy" của các nhân vật. THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY. Tác giả: Tưởng Mục Đồng Thể loại: Hiện đại, quân nhân, ngọt, sủng, thanh mai trúc mã, nam
Vô vàn ngọn núi như đang rên rỉ dưới từng bước chân của nó, cả chốn núi rừng cũng bị uy thế ấy làm cho run rẩy. Bình minh lên, một con rết dài mười mét, thân to như thùng nước, tỏa ánh sáng bạc lấp lánh bò ngoằn ngoèo trong núi. Con rết như được đúc từ bạc trắng, mỗi một đốt đều sáng bóng dữ dằn, đập vào đá núi rầm rầm, tia lửa bắn tung tóe.
Đọc truyện làm tình hay nhất thế giới truyện Làm Tình. Tôi biết việc Jilian có quan hệ với thằng chủ của cô ta. Thú thật thoạt đầu tôi không bận tâm lắm vì tôi biết chắc cô ấy luôn yêu tôi. Nhưng việc cô ấy rên rỉ: "Sâu vào, mạnh vào đi Thomas" lúc hai chúng tôi
Nguyễn Du điếu nàng bằng "nhất chỉ thư" tại song tiền - thế giới những người đang sống. Đấy là nghĩa thứ nhất. Thứ hai, chẳng rõ có phải ngẫu nhiên không, nhưng về Tiểu Thanh có truyện của Tiên Tiên cư sĩ trong Lục song nữ sử, tác phẩm ra đời vào thời Minh.
Bỗng một hôm, một người đàn ông xa lạ xông và nhà cô. Anh ta thật đẹp, An chưa từng thấy ai anh tuấn như anh cả. An thích anh ta lắm, vì anh ta thật mạnh mẽ, dường như anh không sợ bất kì điều gì. Chỉ là, cô không ngờ người mà cô thích ấy lại là một kẻ giết
Site De Rencontre Entre Veufs Et Veuves. Sắp đến bốn giờ, Ngôn Dụ tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Quý Khải Mộ sớm đang đợi, nhích tí một lủi đến bên cạnh cô, Ngôn Dụ nhìn cậu ta, cầm di động trên bàn lên bỏ vào túi xách. "Cậu không đưa tớ đi à?" Vẻ mặt Quý Khải Mộ không dám tin. Ngôn Dụ nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt "Tôi về nhà, cậu đi theo làm gì?" "Tớ vì sao không thể đi theo cậu, hai chúng ta giờ đây phụ thuộc vào nhau mà," Quý Khải Mộ chặn ở trước mặt cô, người đàn ông rõ cao, nhưng bởi vì vóc dáng hơi gầy, nên vẫn giữ nguyên khí phách thuở thiếu niên. Ngôn Dụ xách túi dây xích màu đen trong tay, rốt cuộc vẫn không nổi cáu, khẽ nói "Lần này tôi trở về, không nói với họ, chỉ sợ bố tôi sẽ nổi giận. Cho nên lần này không thể dẫn cậu đi." Quý Khải Mô lập tức phản bác cô, cậu ta nói "Cậu đây là kiếm cớ, nếu cậu thật sự sợ bố cậu nổi giận, thì càng nên dẫn tớ đi, dù sao tớ là khách, ông ấy sẽ không nỡ nổi giận với cậu trước mặt khách." Thấy cậu ta còn chặn, vẻ mặt Ngôn Dụ lạnh xuống. Cô nói thẳng "Được thôi, tôi chính là không muốn dẫn cậu đi đấy, cậu muốn tôi nói thật, bây giờ hài lòng rồi chứ?" Quý Khải Mộ "......" Đáng ghét. Thế là Quý Khải Mộ bị lời nói thực tổn thương, nổi giận đùng đùng nhường đường. Ngôn Dụ đi được mấy bước, quay đầu nhìn cậu ta im lặng đứng ở đó, lại sợ sau khi cô đi, cậu ta lại chạy ra ngoài tìm chết, đành quay trở lại, nói với cậu ta "Tình huống trong nhà tôi không bình thường, cậu đừng ầm ĩ, tôi trở lại đem đồ ăn ngon cho cậu." Quý Khải Mộ cũng không dám cãi nhau với cô, bởi vì mỗi lần đều chứng minh, cậu ta chính là lấy trứng chọi đá. Vì thế an ủi Quý Khải Mộ xong, lúc này Ngôn Dụ mới rời đi. Cô vẫn bảo lễ tân khách sạn sắp xếp xe cho cô, kết quả cách đại viện còn một con đường, phía trước lại bị chắn lại, tài xế nhìn về trước, bất đắc dĩ nói "Đoán chừng là xảy ra tai nạn xe, còn kẹt một lúc lâu đây." Ngôn Dụ thấy vậy, dứt khoát nói "Vậy tôi xuống ở đây, anh có thể ở bên này quay xe về." "Này sao được," tài xế xin lỗi nói. May là nơi này quả thực không xa đại viện, Ngôn Dụ trực tiếp đẩy cửa xuống xe. Cô dọc theo ven đường đi về phía trước, hai bên cây cối rậm rạp, lúc này đang dịp xuân, luôn có xơ sợi bông bay trong không trung. Đi dọc theo con đường này bảy tám phút, lại quẹo cua thì có thể đến đại viện. Ai ngờ cô vừa đi ra chưa được bao lâu, nhìn thấy trước mặt có một đôi nam nữ đang cãi nhau dữ dội, cô cau mày, hơi nhường sang bên cạnh, định tránh chút. Nhưng cô đi về phía bên cạnh, thì người đàn ông hung hăng túm tóc cô gái, bộ mặt dữ tợn hét to về phía cô ấy. Người xung quanh đều bị giật mình bởi hành động này của anh ta, mọi người sợ đụng phải kẻ thần kinh, nên cách họ càng xa. Cô gái túm tay người đàn ông, dường như da đầu cô ấy bị kéo quá đau, phát ra tiếng khóc nức nở. Ngôn Dụ đi lên, nói với người đàn ông còn đang động thủ "Anh buông cô ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát." "Ít con mẹ nó xen vào chuyện của người khác đi, nếu không ông đây cũng đánh cô luôn đấy," người đàn ông hung hăng trừng mắt với cô, nói xong, hắn ta càng đắc ý kéo mái tóc dài của cô gái, kéo cô ấy lảo đảo. Ngôn Dụ không khách sáo với hắn ta nữa, giữ tay hắn ta, tức giận nói "Anh buông tay." Người đàn ông thấy cô một thân một mình, hơn nữa còn mảnh mai, đương nhiên không để cô vào mắt, trên tay muốn hất cô ra. Ngôn Dụ cười lạnh, bàn tay quấn dây xích của túi xách Channel đang đeo trên người, đập thẳng qua. Ngôn Dụ đã nhìn chuẩn, đập thẳng lên sống mũi hắn ta. Quả nhiên sau khi túi xách cô đập qua, người đàn ông kêu lên một tiếng, thả tay đang kéo tóc của cô gái ra. Ngôn Dụ lập tức bảo vệ cô gái ở phía sau, mở túi xách ra lấy di động, định báo cảnh sát. Người đàn ông đối diện che mũi, đang lớn tiếng kêu la hồi lâu, kết quả thấy Ngôn Dụ lấy di động ra, lại xông đến. Chỉ là lần này, hắn ta chưa xông đến được, bởi vì có người từ phía sau kéo cổ áo khoác hắn ta lại, mạnh mẽ kéo hắn về sau mấy mét. Ngôn Dụ nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quân trang màu xanh, không đội mũ, tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, một khuôn mặt đường nét thâm thúy tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng dù là như thế, vẫn anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt. Cô nhìn chằm chằm anh, mặc dù trước đây cô đã từng thấy anh mặc quần áo học viên Lục quân. Nhưng đây lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc bộ đồ này, trên cổ thắt cà vạt, nghiêm trang lại cấm dục. Người đàn ông không ngờ sẽ có giải phóng quân đột ngột lao tới, ầm ĩ nói "Giải phóng quân đánh người này." Nhưng mà người xung quanh cũng không để ý bộ dạng này của hắn ta, chỉ người đàn ông nói "Đồng chí giải phóng quân, là hắn động thủ đánh cô gái kia trước, ôi trời ơi, một người đàn ông không biết xấu hổ, còn ở trên đường đánh phụ nữ." "Đúng đúng đúng, đồng chí giải phóng quân, anh phải giáo dục thật tốt, người này quá vô lý." Hiển nhiên hành vi của người đàn ông đều khiến người vây xem không nhìn nổi. Người đàn ông đương nhiên không dám đối kháng chính diện, tiến lên lại muốn kéo cô gái, trong miệng còn ầm ĩ "Đây là vợ tôi, các người ít xen vào chuyện nhà chúng tôi đi." Ngôn Dụ đương nhiên không tránh ra, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Cho dù cô ấy là vợ anh, anh cũng không có quyền đánh cô ấy." Người đàn ông giơ nắm đấm, dường như tức giận hơn; "Nếu cô còn dám nói nhảm, tôi đánh cả cô luôn đấy." "Nếu không anh đánh cả tôi luôn này?" Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên, nhạo báng nói. Ai ngờ người đàn ông rất đắc ý nói "Anh là giải phóng quân, anh mặc bộ quân trang này, còn dám đánh tôi à?" Câu này thành công chọc cười Tưởng Tĩnh Thành, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo khoác quân trang của mình, Ngôn Dụ nhìn ngón tay thon dài của anh, mở từng nút từng nút. Lúc nút áo khoác được mở, áo sơ mi màu xanh quân đội bên trong chiếu rõ cơ ngực cường tráng, rõ ràng là hình thể hơi gầy, nhưng vừa cởi áo khoác ra, thì không thể giấu được đường cong cơ bắp. Tưởng Tĩnh Thành cởi áo khoác quân trang xuống, ném thẳng tới. Mặc dù Ngôn Dụ đưa tay đón lấy, nhưng chiếc áo vẫn vững vàng phủ trên đầu cô. Còn có giọng nói trầm thấp của anh "Cầm lấy." Cởi xong áo khoác quân trang, Tưởng Tĩnh Thành lại bắt đầu cởi nút ống tay áo sơ mi, chầm chậm xắn ống tay áo lên khuỷu tay, anh vừa hoạt động vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhếch khóe môi, cười hỏi "Bây giờ tôi cởi quân trang rồi đấy, anh nói tôi có thể đánh anh không?" Anh xắn cả ống tay áo hai bên lên, lộ ra cánh tay cường tráng, mắt Ngôn Dụ đảo qua. Tưởng Tĩnh Thành vốn cao lớn, anh cao 1m87, huấn luyện hàng năm, thể chất mạnh khỏe, xem người đàn ông trước mặt yếu như gà. Anh nhìn người đàn ông kia, trong mắt lộ ra sự chán ghét "Cho dù cô ấy có phải vợ anh hay không, chỉ cần cô ấy là phụ nữ, thì anh không được đánh cô ấy." Người đàn ông còn cứng miệng, làm ầm lên "Cô ấy là vợ, tôi muốn đánh thì đánh, đây là chuyện nhà tôi. Dù cảnh sát đến, tôi cũng không sợ, anh rỗi rãi không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác làm gì." Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, tiến lên một bước, dọa người đàn ông vội lùi về sau hai ba bước, người vây xem bên cạnh cười vang. Người đàn ông kia chửi "Xem anh dám đánh tôi không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn anh ta, giễu cợt nói "Nếu anh thực sự sợ rãnh, thì tôi cùng anh luyện một chút." Ngôn Dụ sợ anh thật sự đánh người này, mặc dù đáy lòng cô cũng chán ghét loại đàn ông này không thôi, nhưng vì không để anh phạm sai nên Ngôn dụ vẫn cầm di động ra, định báo cảnh sát. Ai ngờ cô vừa muốn gọi điện thoại, thì thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra mấy người, còn có người vác máy quay quay họ. "Tiểu thư, tiên sinh, chào mọi người, chúng tôi là người của đài truyền hình, vừa rồi cảnh này thực ra là một điều tra đường phố chúng tôi làm, chính là xem hai vợ chồng đánh nhau, sẽ có người chính nghĩa đứng ra giúp đỡ người vợ bị đánh hay không." Người dẫn chương trình cầm micro, bla bla, nói chuyện một hồi. Ngôn Dụ "......" Đây là cái quái gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Tĩnh Thành, kết quả anh cũng là vẻ mặt mê mang, hiển nhiên anh cũng đang ở ngoài trạng thái. Nhưng may là Ngôn Dụ hiểu hơn anh một chút, bởi vì ở nước ngoài cũng có loại ngụy trang đường phố này, thông thường là để khảo nghiệm người đi đường. Cô không ngờ, mình lại cũng trở thành đối tượng thực nghiệm. Lúc này Tưởng Tĩnh Thành cũng hiểu, hóa ra đây là một tiết mục truyền hình, anh cau mày, xoay người muốn đi. Nhưng vừa rồi anh biểu hiện quá chính nghĩa, người của tổ tiết mục thế nào cũng không muốn thả anh đi, mấy người vây quanh anh. Ngôn Dụ thấp giọng hỏi đám diễn viên kia, sau khi biết được tên tiết mục của họ, thì cô im lặng ghi nhớ. Sau đó cô đứng ở một bên, yên lặng nhìn người dẫn chương trình cứ đưa micro đến bên miệng anh. Tưởng Tĩnh Thành lúc này sắc mặt lạnh lùng, mặt không biểu tình, vừa nhìn chính là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Anh cau mày, lúc đang nghĩ phải thoát thân thế nào, thì nhìn thấy Ngôn Dụ bên cạnh đang ôm tay, ung dung nhìn mình. Có lẽ là vì anh kháng cự quá rõ ràng, cho nên người của tổ tiết mục đều vây ở bên cạnh anh, Ngôn Dụ ngược lại có thể tự do đứng ở bên cạnh. Anh nhìn cô, đang muốn thu hồi tầm mắt thì Ngôn Dụ đã đẩy người trước mặt anh ra, túm lấy tay anh. "Còn không chạy?" Cô kéo tay anh chạy về phía trước. Người của tổ tiết mục có lẽ không ngờ còn có người không thích lên ti vi như thế. Tưởng Tĩnh Thành được cô kéo về phía trước, tay cô rất trắng rất mềm, anh luôn biết cảm giác nắm vào sẽ thế nào. Rõ ràng anh chạy 3km cũng có thể mặt không đỏ không thở gấp, nhưng hiện tại chỉ mới chạy 200m, tim anh lại đập liên hồi. Ngôn Dụ quay đầu nhìn, thấy đoàn người kia thật sự bị bỏ xa mới ngừng lại. Trên chân cô còn mang giày cao gót, chạy mấy trăm mét như vậy, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Sao vừa rồi anh không chạy?" Ngôn Dụ chống gối, hơi thở dốc hỏi. "Anh làm việc nghĩa mà, chạy làm gì?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, hờ hững nói. Nói xong, hai người lại im lặng, lúng túng cũng theo đó mà kéo đến. Đương nhiên cái cầm tay vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác xẹt qua mà thôi. Ngôn Dụ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói "Vừa rồi cảm ơn anh." May là tiết mục truyền hình, nếu thật sự là vợ chồng đánh nhau, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau khi Tưởng Tĩnh Thành nghe được lời cảm ơn của cô, thì khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia. Vừa rồi anh ngồi trong xe, chỉ bởi vì nhìn thấy bóng dáng cô bên đường, nên vọt xuống. Loại xúc động mà thời niên thiếu mới có này, hôm nay anh lại xúc động một lần. Thật mất con mẹ nó mặt mà. Nhưng lúc anh nhìn Ngôn Dụ, cô hơi cúi mặt, mái tóc mềm mại che hơn nửa khuôn mặt, cố tình ánh nắng rơi xuống, khiến cho anh giây phút này có hơi ngẩn ngơ. Trái tim anh bỗng nhiên dâng lên một dòng cảm xúc không nói nên lời. Đến khi anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xa ấy, đột nhiên khóe môi nâng lên một nụ cười. Thời tiết này thật con mẹ nó đẹp, khiến lòng người vui vẻ.
Thế giới của bạn có những gì? Với nhiều người, đó có thể là gia đình, là những người thân quen, là tiền bạc, là địa vị... Nhưng với cô gái nhỏ Ngôn Dụ trong “Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy”, thế giới của cô thực sự chỉ có mình Tưởng Tĩnh Thành. Ngôn Dụ là cô gái có cuộc sống hằng ngày đơn giản mà hạnh phúc ở một vùng quê bình yên. Cô có một người mẹ luôn yêu thương và chăm sóc mình, có một người anh trai chu đáo, luôn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô. Cuộc sống đầy những khốn khó của người nghèo nhưng cô vẫn thấy rất hạnh phúc. Thế nhưng, vốn dĩ cô đã có một cuộc sống giàu sang, là một tiểu thư sống trong nhung lụa. Chỉ vì cuộc trao đổi vô tình với một bé gái khác mà cô đã mang thân phận của một cô gái tầm thường. Rồi ngày cô được trở về với vị trí vốn có của mình, mọi thứ với cô đều trở nên xa lạ và lạc lõng. Không còn cuộc sống mưu sinh khốn khó nữa nhưng cô thực cô đơn. Lúc đó, anh đã xuất hiện và xua tan đi sự cô đơn đó của cô. Anh đối với cô, thực sự là một ngôi sao sáng giữa bầu trời đen tối. Bảo vệ cô, yêu thương cô, chăm sóc cho cô, hết thảy mọi thứ anh đều làm rất tốt. Cho đến một ngày, giông tố cũng nổi lên trong mối tình đẹp đẽ của họ…
Ánh đèn chùm thủy tinh chiếu sáng rỡ cả phòng khách, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang mỉm cười nhìn họ. Chỉ có điều lúc tầm mắt anh rơi trên khuôn mặt như bảng pha màu của Quý Khải Mộ thì đầu mày khẽ nhíu."Anh, sao anh đến rồi," Quý Khải Mộ chết tay Quý Khải Phục để trên cây gậy trước mặt, đầu gậy chạm bạc dưới ánh sáng đèn thủy tinh đẹp đến lóa mắt. Anh chậm rãi nhổm người, tay phải cầm gậy, vững vàng đứng Dụ yên lặng đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm mắt Quý Khải Phục di chuyển lên khuôn mặt như bảng màu kia, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Dụ, thấp giọng nói "Các người ở Bắc Kinh càn quấy như vậy?"Giọng điệu của anh cũng không quở trách, ngược lại mang theo sự nuông chiều nhàn nhạt, gần như không dễ dàng phát Dụ còn chưa nói chuyện, Quý Khải Mộ đã tranh mở miệng trước "Anh, anh đừng nói Ngôn Ngôn, là em đánh nhau, cô ấy đến bảo lãnh em."Nói xong, cậu ta còn chỉ lên mặt mình, nói rất đáng thương "Anh xem mặt em này, bị đánh đó."Quý Khải Phục thật nghiêm túc quan sát một phen, không nhanh không chậm nói "Thật đáng thương."Lúc nói lời này, vẻ mặt giễu cợt hiện rõ trên khuôn mặt này Quý Khải Mộ mới giống như nhớ đến chuyện quan trọng gì đó nói "Anh, hôm nay Tiếu Văn là đi đón anh à, hèn gì không có anh ta ở đây, em còn tưởng anh ta bỏ bám đuôi em rồi chứ."Kết quả cậu ta vừa nói xong, còn muốn lấy oán trả ơn "Nếu không phải anh gọi anh ta đi, thì em cũng không bị đánh đến mức thảm như vậy."Tiếu Văn vẫn luôn bảo vệ Quý Khải Mộ, bình thường cho dù cậu ta đi nơi nào Tiếu Văn cũng sẽ đi nhưng hôm nay không có thì xảy ra chuyện Khải Phục tay cầm gậy màu đen, đi đến phía họ. Mặc dù anh đi chậm, nhưng bước chân lại không hiện rõ là bất tiện, nhìn cây gậy càng giống như vật trang trí người chân chính hiểu anh mới biết, ba năm trước anh đã từng trải qua chuyện Khải Mộ thấy anh đến thì muốn tránh nhưng lại không lại ánh mắt Quý Khải Phục dừng lại trên người Ngôn Dụ, tuy Ngôn Dụ cụp mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh. Anh chậm rãi mở miệng "Ngôn Dụ, không phải anh đang chỉ trích em."Ngôn Dụ ngẩng đầu, tóc dài rơi hai bên má, đôi mắt đen láy còn sáng chói mắt hơn bất cứ viên kim cương cao cấp nhất nào dưới tay đó anh nghe được giọng nói khách sáo lại xa cách của cô "Quý tiên sinh."Quý Khải Mộ thực sự không chịu nổi bầu không khí giữa hai người, đặc biệt là sau khi Ngôn Dụ vào công ty, mỗi lần đều làm giống như quan hệ cấp trên cấp dưới. Cậu ta tò mò hỏi "Anh, sao anh đến đây vậy?"Ngôn Dụ cũng tò mò chuyện này, Quý Khải Phục là nhân vật lớn ngày kiếm bạc tỷ, hàng năm bay khắp thế giới, có lẽ chỉ có vệ sĩ của anh mới biết rõ hành trình của này đột ngột đến Trung Quốc khiến cô không thể không liên tưởng đến, có phải anh có sắp xếp đối với tập đoàn liên hợp khu vực Trung Quốc hay ra hai năm nay khu vực Trung Quốc phát triển nhanh chóng, nhưng vấn đề tồn tại trong nội bộ cũng rất biệt là về vấn đề xác định vị trí tiếp thị thương hiệu, thương hiệu đá quý cao cấp nhất dưới trướng, tình hình phát triển rất tốt, thành tích nổi bật năm ngoái tăng trưởng Nhưng hành vi tự chủ trương của khu vực Trung Quốc cũng rất nhiều, ví như muốn tuyển chọn đại sứ hình tượng thương hiệu của khu vực dù chỉ là đại sứ khu vực Trung Quốc, nhưng tổng bộ chí ít phải có quyền được này quả thực là vấn đề nhỏ, nhưng là vấn đề góp nhặt từng cùng cũng sẽ bùng Khải Mộ chỉ hỏi một câu, nhưng trong đầu Ngôn Dụ đã suy đoán một lượt lý do mà Quý Khải Phục đương sự cúi đầu nhìn người trước mặt, cô nhìn như yên lặng nhưng lại đang ngẩn ngơ. Anh là người thông minh như thế nào, liếc mắt liền có thể nhìn ra được, cô đây là đang suy đoán lý do anh đến Trung do đến đây ư?Ngay cả đáy lòng Quý Khải Mộ cũng cười khổ, chỉ là muốn gặp cô thôi, nào có nhiều lý do vậy Dụ thấy anh không nói chuyện, đành nói "Quý tiên sinh, hôm nay quả thực quá muộn rồi, ngài và tiểu Quý tổng nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi trở về trước."Nói xong, cô hơi cúi người, xoay người rời Khải Mộ cũng không kịp ngăn cô, đã thấy cô vội vã rời khi Ngôn Dụ biến mất ở cửa, Quý Khải Mộ không nhịn được nói "Anh, các người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Anh và Ngôn Ngôn rốt cuộc làm thế nào trở thành như bây giờ vậy?"Quý Khải Phục nhìn chằm chằm cánh cửa, trên mặt không có biểu tình bàn tay nắm gậy lại nổi lên gân trước đây họ không hề giống thế này. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đuổi theo xe anh, chạy đủ ba con phố, cô đi chân không, chạy đuổi theo xe anh ở trên con phố lớn của đó anh ngồi trong xe, đang cúi đầu xem văn kiện, tài xế đang lái xe bỗng nói với anh "Quý tiên sinh, phía sau hình như có người đang đuổi theo xe chúng ta, cần dừng lại không ạ?"Anh lạnh nhạt nói "Không cần."Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước, chờ đèn đỏ rồi lái đi. Lúc đến con phố thứ hai, giọng nói ngạc nhiên của tài xế lại vang lên "Quý tiên sinh, người kia còn đang đuổi theo."Khi đó Quý Khải Phục là người lạnh lùng nhẫn tâm, ngay cả người của Quý gia cũng chán ghét anh có thể thương hại một người đuổi theo xe trên đường được chứ."Lái xe."Đèn xanh sáng lên, tài xế không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu, cô gái kia chịu đựng ánh mặt trời gay gắt, đuổi theo họ đủ hai con phố. Nhưng ông ta chỉ là một tài xế, phải nghe lệnh từ ông thế tài xế nghe lệnh lái xe về khiến họ bất ngờ là, lúc chiếc xe đang đợi đèn đỏ ở con phố thứ ba, thì cô gái vẫn luôn đuổi theo xe, lại thật sự đuổi Khải Phục bởi vì có người gõ cửa sổ xe, từ trước màn hình laptop ngước mắt cau mày, nhìn người bên ngoài miếng dán xe màu đen, cách một cánh cửa xe chỉ có thể nhìn ra được là một cô gái tóc xế là người Hoa làm việc nhiều năm ở Quý gia, thấy cô gái đuổi theo xe kia cũng là người Trung Quốc thì khó tránh động lòng trắc ẩn, khuyên nhủ "Quý tiên sinh, tôi nghĩ cô gái này chỉ là muốn nói đôi câu với ngài thôi." Người ngoài xe còn đang gõ cửa, đèn đỏ đang ở vào mười giây đếm ngược cuối xế thấy Quý Khải Phục vẫn không mở cửa, thở dài đã định khởi động biết lúc đèn vàng sáng lên, cửa xe được hạ xuống, anh nhìn người bên ngoài. Mà cô gái vẫn luôn gõ cửa kia, làn da tuyết trắng bởi vì chạy nhanh dữ dội mà trở nên đỏ ửng, giống như ứ nhàn nhạt nhìn đối phương, "Có chuyện?"Nhưng vừa hỏi xong, cô gái đã rơi nước mắt lã chã, nước mắt to như hạt đậu, rơi xuống từng giọt từng đó ánh nắng màu vàng của Manhattan dồi dào là thế, nhưng người trước mặt lại thương tâm khổ sở đến vậy, nước mắt như không ngừng được. Cô lùi về sau mấy bước, cúi đầu về phía cửa xe, rồi xoay người bỏ có dây dưa, thậm chí cũng không mở miệng nói dáng gầy yếu mảnh mai kia, đi trên lề đường, chân không bước đi từng này đèn xanh cuối cùng cũng sáng, tài xế thấy anh không lệnh dừng lại, đành chầm chậm khởi động xe, lại không nhịn được than thở "Cô gái này khóc thật đáng thương."Tài xế cũng có con gái gần tuổi, nhìn cô gái khóc như thế có hơi đau mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đỏ gay, đứng ngoài cửa xe há miệng thở dốc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh thì bật khóc. Một màn này, giống như thước phim quay chậm, cứ phát đi phát lại trong đầu vẻ cô khóc, cô cúi đầu về phía chiếc xe, chân không đi trên lề đường, bởi vì khóc mà bả vai không ngừng run rẩy."Dừng xe," Quý Khải Phục thả laptop trong tay xuống, nói với tài xế sững sờ, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, dừng xe ở bên đường. Sau khi Quý Khải Phục xuống xe thì đi trở lại, nhưng trên lề đường đã không còn bóng lưng gầy yếu mảnh mai kia lại đi một lúc, mới tìm được cô ở một ngã Khải Phục cũng không phải người giỏi an ủi, ở trong mắt anh, nước mắt đại diện cho sự yếu đuối. Nhưng cố tình cô gái trước mặt này, chỉ ngồi xổm ở đó, thấp giọng khóc cũng không làm phiền người khác, giống như một còn mèo nhỏ lang thang trong thành phố này, mềm yếu nhưng lại kiên nửa ngồi xổm xuống, tây trang và giày da quý báu của anh hoàn toàn không hợp với góc phố lộn xộn này."Cô, cần giúp đỡ không?"Lúc Ngôn Dụ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại có tâm tư không thể cắt biết đã qua bao lâu, mí mắt nặng dần cuối cùng cũng ngủ thiếp hôm sau, vừa vặn là thứ dù không cần đi làm nhưng Ngôn Dụ đã quen dậy sớm. Cô mặc đồ thể thao, ở phòng khách sạn chạy nửa tiếng trên máy chạy bộ, mới đến nhà hàng dưới tầng ăn bữa ngờ, vẫn gặp được Quý Khải vẫn mặc sơ mi và quần tây, ăn mặc khiêm tốn lại khéo léo trang trọng. Gậy màu đen để bên ghế anh, vệ sĩ ngồi ở vị trí bên cạnh. Mà một mình anh, chiếm cả một cái bàn gần cửa sổ sát đất."Ngôn Ngôn," Anh nhìn thấy cô, "Đến đây."Thấy anh gọi, Ngôn Dụ đương nhiên sẽ không từ chối. Sau khi cô ngồi xuống, hơi gật đầu, khách sáo hỏi "Quý tiên sinh, ngài dậy sớm vậy?"Quý Khải Phục sâu kín nhìn cô, bất đắc dĩ nói "Ngôn Dụ, em phải nói chuyện với anh như thế à?"Khách sáo lại cung kính, giống như những cấp cao trong công ty, mang theo một cái mặt nạ đối đãi với anh. Những người kia cho dù mang mặt nạ, Quý Khải Phục cũng sẽ không để ý, nhưng cô không giống Dụ đưa tay dùng muỗng bạc khuấy cà phê trước mặt, chất lỏng màu nâu chầm chậm chuyển động, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, mang theo chút đăng nói "Quý tiên sinh, ngài là ông chủ của tôi."Cho nên khách sáo với anh như vậy, là việc nên Khải Phục nhìn cô, lại cụp mắt nhìn ngón tay cô, tinh tế trắng nõn, đeo kim cương lên nhất định sẽ rất cương màu gì hợp với cô đây?Kim cương hồng hay kim cương xanh, hoặc là kim cương trắng cổ điển nhất?Anh hỏi "Em tìm được người kia rồi sao?"Ngôn Dụ có chút không hiểu nhìn anh, hiển nhiên câu này có chút bất Khải Phục ngược lại cũng không để cô suy đoán nhiều, trực tiếp thay cô giải đáp nghi ngờ, "Chính là người em nói với tiểu Mộ, người mà em không có cách nào quên được kia ấy."Cô sững sờ, không ngờ lời cô nói với Quý Khải Mộ sẽ bị anh nghe cô không nói chuyện, Quý Khải Phục lại có loại tự tin rất rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân mà trước đây anh sẽ buông tay để Ngôn Dụ về nước, anh đưa tay bưng ly cà phê lên, nói "Thời gian có thể thay đổi tất cả, không phải em cứ cố chấp là được."Cũng không biết vì sao, lúc nghe được câu này của anh, trong lòng Ngôn Dụ lại dâng lên một cỗ cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, ngay cả tâm trạng cũng có phần hờ hững vừa phải, cô xoay đầu qua, giọng nói kiên định "Nhưng mà tình yêu chân chính có thể chiến thắng thời gian và khoảng cách, nó sẽ không phai màu.""Vậy bây giờ em đạt được ước muốn rồi sao?"Quý Khải Mộ uống một hớp cà phê, thờ ơ hỏi.*Ngôn Dụ đứng ở cửa thư viện thủ đô, đêm qua lúc đi ngang vẫn có một loại cảm giác năm tháng chưa hề trôi phút này đứng ở nơi đây, cô dường như thật sự trở về tháng tám năm ấy, mặt trời gay gắt như lửa, Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô ngồi xe buýt, cô ngồi trên chỗ ngồi, anh đứng bên cạnh cô, cơ thể cao lớn che chắn xung quanh cô, bảo vệ cô kỹ khi ấy còn không biết, con đường này cô sẽ cùng anh đi qua rất nhiều, rất nhiều mà bây giờ, cô lại chỉ có thể cô đơn một mình đứng ở nơi đến dáng vẻ dửng dưng chắc chắn của Quý Khải Phục, đột nhiên trái tim cô sinh ra một loại chấp niệm. Tình yêu của cô, có thể chiến thắng cả thời gian và khoảng cô điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, rõ ràng anh còn chưa nhấc máy, nhưng tim cô lại đập liên hồi như đang ngồi trên tàu lượn siêu cùng, điện thoại được kết nhìn tòa nhà trước mặt, khẽ hỏi "Anh có muốn thử đoán một chút xem bây giờ em đang ở đâu không?""Làm gì?"Đối diện hiển nhiên không định trả lời Ngôn Dụ lại kiên trì nói "Anh đoán một lần thôi, có được không.""Anh vì sao phải đoán chứ?" Tiếng cười khẽ đi đôi với một câu ngắn ngủi kia, dường như không chút để ý vấn đề của ra đây quả thực là một vấn đề không quan trọng, cho dù anh đoán đúng thì thế nào, không đoán thì lại thế giống như Quý Khải Phục nhắc nhở cô, giữa cô và Tưởng Tĩnh Thành, đã có sáu năm xa Dụ cúi đầu, nói một lần cuối cùng "Anh đoán một lần thôi."Trong giọng nói là sự yếu rất lâu, cuối cùng cũng đợi được giọng nói của Tưởng Tĩnh Thành, trước tiên là một tiếng than khẽ bất đắc theo anh nói "Em quay đầu lại đi."Ngôn Dụ nghe lời quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy ở nơi không xa, có một người đàn ông cao lớn đang cầm điện lâu, tiếng cười khẽ của anh rõ ràng truyền đến bên tai cô."Anh đoán đúng rồi chứ."Lời tác giảThành ca Đoán đúng rồi, có thưởng không?Tiểu tiên nữ Anh muốn cái gì?Đồng ca Kéo tay, sờ đầu, đè lên tường cưỡng hôn, xin cho chúng tôi một loại ca Lẽ nào không nên là con mẹ nó rung lắc à?
Tác giả Tưởng Mục Đồng Thể loại Hiện đại, quân nhân Độ dài 93 chương Dịch Mẹ BinBo Văn án 1 Có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ, bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ cười. Bạn bè mắng anh lớn mặt Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ…… Văn án 2 Ngôn Dụ Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm em. Tưởng Tĩnh Thành Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về nhà. MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5-6 Chương 7-8 Chương 9-10 Chương 11-12 Chương 13-14 Chương 15-16 Chương 17-18-19-20 Chương 21-22 Chương 23-24 Chương 25-26 Chương 27-28 Chương 29-30 Chương 31-32 Chương 33-34 Chương 35-36 Chương 37-38 Chương 39-40 Chương 41-42 Chương 43-44 Chương 45-46 Chương 47-48-49-50 Chương 51-52-53-54 Chương 55-56-57-58 Chương 59-60-61-62 Chương 63-64-65-66 Chương 67-68-69-70 Chương 71-72-73-74 Chương 75-76-77-78 Chương 79-80-81-82 Chương 83-84-85-86 Chương 87-88-89-90 Chương 91-92-93
Bắc Kinh, sân bay thủ loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay. Lối ra của chuyến bay quốc tế, người đẩy hành lý ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang đợi mình, không nhịn được vẫy tay ra dần, người đi ra càng lúc càng ít, có lẽ là hành khách của chuyến bay này đều đã đi gần hết đứng ở sau hàng rào mặc quần áo màu trắng, nhón mũi chân ra sức nhìn vào bên đó, thì thấy một cô gái mặc áo khoác vest dài màu đen, đi đến trạm ra. Trên mặt cô đeo kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt to bằng bàn tay, trên chân còn mang giày gót nhọn, mu bàn chân trắng như tuyết thẳng lạnh mùa xuân tháng ba của Bắc Kinh chưa đẩy lùi, có nhiều người sợ lạnh, trên người còn mặc áo người đeo kính đen, bên trong áo khoác vest dài đến gối là áo sơ mi và quần sort màu đen, một đôi chân dài vừa trắng vừa dáng cô tốt, dáng vẻ lại đẹp, đoàn người đứng phía sau lan can cũng không nhịn được mà nhìn cô. Càng thu hút sự chú ý của người khác là hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đi theo phía sau cô, một người trong tay đẩy xe hành lý, phía trên để bốn năm va li hành lý, một người đi theo sát bên cạnh cô. Một cảnh như thế, muốn không hấp dẫn cái nhìn của người khác cũng nhìn đầu tiên của Ngôn Dụ khi ra ngoài, là quét đến tên của nay đến đón người còn có bảng tên, thật mới tai vang lên tiếng phổ thông tiêu chuẩn, so với đủ loại ngôn ngữ nghe được ở sân bay nhiều năm, thì ngược lại tiếng trung là lần đầu tiên cô lại có thể có chút không quen năm nay cô sống ở Mỹ, đã đi qua Pari, Luân Đôn, đi qua thị trấn nhỏ của Bắc Âu, nhưng về nước lại là lần đầu Dụ đi thẳng đến trước mặt cô gái ấy, đưa tay "Xin chào, tôi là Ngôn Dụ."Người đón là một cô gái nhỏ, không ngờ Ngôn Dụ sẽ thân thiết như vậy, có hơi kích động buông bảng tên trong tay xuống. Hai người bắt tay, Ngôn Dụ cảm giác được lòng bàn tay cô ấy hơi ngờ trợ lý của Lý Khải Mộ, là một cô gái nhỏ thẹn thùng như vậy. "Ngôn tiểu thư, xin chào, tôi tên Trần Gia Gia." Cô ấy hơi căng thẳng, cẩn thận nhìn Ngôn sau khi Trần Gia Gia đi theo ông chủ hiện tại, bình thường không biết có thể tiếp xúc được nhiêu người đẹp, ngay cả nữ ngôi sao của giới giải trí cũng đã thấy qua không ít mà người trước mắt này, có một khuôn mặt khiến người ta nhìn qua thì không quên được, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, đuôi mắt nhếch lên, hơi liếc qua, cô là con gái nhìn thôi tim cũng đập Ngôn tiểu thư này thật sự là mỹ nhân thanh tú xinh này Ngôn Dụ đang gọi điện thoại, giọng nói trong veo lại êm tai, không biết có phải ở nước ngoài lâu hay không, mà tiếng Trung luôn có chút âm điệu. Nhưng vẫn dễ nghe."Vừa xuống máy bay, uhm, bây giờ đi khách sạn." Giọng nói cô vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, âm cuối hơi dài, có loại ngọt ngào không lúc các cô ra khỏi sân bay, thì tài xế đã đợi ở bên ngoài."Lý Khải Mộ đâu?" Ngôn Dụ Gia Gia ngồi bên cạnh cô, cắn môi, cẩn thận nói "Lý tổng, cơ thể có hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở khách sạn. Cho nên chỉ có thể bảo tôi đến đón chị."Ngôn Dụ ngồi ở ghế sau giễu cợt một tiếng, không vạch trần cô gì làm khó một trợ lý Dụ rất ít lời, lúc này ngồi ở dãy ghế sau, yên lặng kiểm tra di động, ngay cả cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng không để ý. Xa cách nhiều năm, Bắc Kinh lại không hấp dẫn bằng di dộng của cô. Thành phố này đã chứa đựng nhiều ký ức, xa quê hương nhiều năm, ngược lại tan thành mây lẽ sớm vào lúc sắp chuẩn bị trở về, cô đã chuẩn bị Gia Gia nhớ đến lời của tiểu Lý tổng lúc trước, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng "Ngôn tiểu thư, chị có muốn ăn gì không? Bây giờ tôi đặt nhà hàng.""Tùy tiện.""Vịt quay Bắc Kinh được không? Tôi đặt Toàn Tụ Đức được chứ?" Cô ấy không hiểu Ngôn Dụ, tưởng cô lần đầu tiên đến Bắc Kinh, cảm thấy đặt món nổi tiếng Bắc Kinh sẽ không Gia Gia ở công ty là một người khiêm tốn, không ngờ có thể bị miếng bánh trên trời rơi xuống đụng trúng. Tiểu thái tử nhảy dù đến công ty, không nhìn trúng trợ lý đại học có tiếng mà công ty đặc biệt chọn cho anh ta, lại nhìn trúng một người mới như nên Lý Khải Mộ tuy rằng ai dường như đều không đáng tin, nhưng Trần Gia Gia vẫn một lòng muốn báo đáp ơn trọng dụng của anh. Hôm nay vốn nên là anh ta tự mình đến đón người, anh ta không đến, đương nhiên Trần Gia Gia phải thay anh ta chạy đây sau khi tổng giám phụ trách bộ phận ngoại giao từ chức, nội bộ công ty sóng ngầm sôi trào, đều nhìn chằm chằm vị trí này. Kết quả tuần trước nội bộ công ty gửi mail tuyên bố, người phụ trách bộ phận ngoại giao mới bổ nhiệm được điều chuyển từ Mỹ. Khu vực Trung Quốc tranh giành anh chết tôi sống, kết quả cuối cùng là lính nhảy thế lý lịch của Ngôn Dụ đã được lật nghiệp khoa tin tức đại học Colombia, 27 tuổi, người Trung Quốc, ba năm trước gia nhập tập đoàn liên hợp. Tư liệu đơn giản sạch sẽ, nhưng lính nhảy dù này ai cũng không dám xem thường. Tập đoàn liên hợp giá thị trường mấy ngàn tỷ, toàn cầu có hai vạn nhân viên, 27 tuổi có thể trở thành một tổng giám thị trường diện rộng quan trọng. Ngôn Dụ là người thứ hai, người đầu tiên là tổng tài hiện tại của tập đoàn liên hợp Lý Khải Phục tiên cả người không nghiêm túc như Lý Khải Mộ, nhắc đến cô, cũng hiện ra một sự cẩn thận."Ngôn tiểu thư, Lý tiên sinh sợ chị xuống máy bay quá mệt, nên bảo tôi chuẩn bị cho chị......," Trần Gia Gia xoay đầu, cẩn thận nhìn Dụ nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói "Đi thẳng đến khách sạn."Dường như sợ cô ấy nghe không hiểu, Ngôn Dụ nói thêm "Khách sạn hiện tại Lý Khải Mộ ở."Sau khi Lý Khải Mộ đến Bắc Kinh, không mua nhà cũng không thuê nhà, vẫn luôn ở trong phòng tổng thống của khách sạn. Ngay cả ở Mỹ, anh ta cũng vẫn quen ở khách sạn. Đứng dậy đi, không để lại chút dấu tốt, thích hợp với bản tính phóng túng của anh ta. ***Sau khi đến khách sạn xuống xe, lúc ở đại sảnh làm thủ tục check in, Ngôn Dụ vừa cầm hộ chiếu của mình ra, thì bên cạnh một giọng trêu đùa xen đến "Ồ, đây không phải trợ lý Trần sao."Cô nghiêng đầu thì nhìn thấy một đám nam nữ, mỗi người đều mang bảng tên. Chỉ là lúc ánh mắt người nói chuyện kia quét qua Trần Gia Gia, thì cũng quét lên người Ngôn mắt đột nhiên trở nên không giống, là kiểu quan sát có nhiều hứng thú."Lý Tổng các cô thật sự là ánh mắt tốt," người đàn ông cười một Gia Gia biết anh ta hiểu nhầm thân phận của Ngôn Dụ, cho rằng cô là bạn gái của Lý Khải Mộ, liền nghiêm mặt nói "Tiếu tổng ngài đừng đùa, đây là Ngôn tổng giám bộ phận ngoại giao mới bổ nhiệm của công ty chúng tôi.""Hóa ra là Ngôn tổng giám, là tôi có mắt không tròng," người đàn ông đi lên, đưa tay ra để giữa không trung, còn tự mình giới thiệu "Tôi là Lâm Châu của Gia Thực."Dáng vẻ anh ta bình tĩnh lại tự tin, dường như chắc chắn Ngôn Dụ sẽ đưa tay bắt tay anh sao lấy tên tuổi của công ty nhà anh ta ra thì rất có thể dọa này thủ tục check in vừa vặn làm xong, lễ tân khách sạn gộp thẻ phòng và giấy chứng nhận đưa sĩ bên cạnh nhận đồ qua, Ngôn Dụ không thèm nhìn anh ta, muốn đi đến thang thường Lâm Châu được người ta nịnh hót đã quen, chưa bị ai làm mất mặt như vậy bao ta lạnh mặt, đưa tay chặn người lại. Vệ sĩ áo đen bên cạnh Ngôn Dụ động tác còn nhanh hơn anh ta, trực tiếp chặn cánh tay anh ta lại, nên một góc áo của Ngôn Dụ anh ta cũng không đụng được."Lâm thiếu, mỹ nữ người ta không nể mặt kìa," đám bạn phía sau anh ta, nhân cơ hội chọc cửa còn mang theo vệ sĩ, vừa nhìn thì không phải người bình thường, những người này đương nhiên cũng chú ý đến. Chỉ là bọn họ bình thường đã quen ngang ngược, hiếm khi gặp được người không nể mặt bọn họ như náo nhiệt lại không mất tiền, ai sẽ không trêu đùa Dụ yên lặng ngẩng đầu, nhìn chằm chăm Lâm Châu, cái nhìn này nhìn hơi cho đến khi cô chậm rãi mở miệng "Tôi nhớ anh rồi."Lúc Trần Gia Gia đi theo cô đến thang máy, mới dám nhỏ giọng nói "Ngôn tiểu thư, về sau chị gặp được đám người này nữa thì phải tránh xa chút nhé, những người này đều không phải người tốt đẹp gì. Trước đây bọn họ còn hãm hại tiểu Lý tổng đó......"Sau khi nói xong, lúc này Trần Gia Gia mới nghĩ đến, chuyện Lý Khải Mộ bị người ta lừa chín ngàn vạn, anh ta không cho phép mình nháy mắt, cô đã bán đứng ông chủ nhà mình mà Ngôn Dụ chỉ nhìn cô, không truy hỏi."Ngôn tiểu thư, chúng ta đi đến phòng cô trước nhé." Trần Gia Gia vội chuyển chủ biết Ngôn Dụ lại cười nhạt "Không vội, chúng ta đi xem Lý Khải Mộ trước. Không phải cơ thể cậu ta không thoải mái à."Trần Gia Gia phát run trong lòng, tiểu Lý tổng nào phải cơ thể không thoải mái chứ, đêm qua anh ta ở quán Bar chơi đến sáu giờ sáng mới về. Đoán chừng lúc này còn đang ngủ trong phòng, huống hồ lúc trước Lý Khải Mộ gọi điện thoại cho Ngôn Dụ, cô cũng ở bên cạnh nghe qua mấy lần. Nếu cô đoán không nhầm, hai người họ hẳn là......"Đến cửa, Ngôn Dụ nói "Mở cửa."Trần Gia Gia cũng không dám nói mình không có thẻ phòng, ngoan ngoãn móc thẻ phòng ra, mở biết vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy huyền quan đang treo một chiếc quần ren chữ T, sexy lại trêu người, Trần Gia Gia nhìn thấy thì đỏ mặt. Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy ở không xa đang treo một cái áo ngực màu tiểu Lý tổng chơi có hơi lớn rồi ha....Trên mặt Ngôn Dụ vẫn treo nụ cười nhạt, mặt mày dửng dưng, đi thẳng vào trong phòng ngủ. Đến khi cô đẩy cửa ra, nhìn một cái, lại tiện tay bật đèn vệ sĩ canh ở cửa, Trần Gia Gia thì đứng ở phòng khách, có hơi luống khi Ngôn Dụ bưng một chậu nước từ trong bếp đi ra, thì cô thấy người còn đứng ngơ ngác, khẽ nói "Theo tôi vào đây."Trần Gia Gia theo cô đi phòng ngủ rèm cửa che kín mít, cho dù đã là buổi chiều, nhưng trong phòng vẫn tối nói hờ hững của Ngôn Dụ vang lên, cô dặn bảo "Kéo rèm cửa ra."Trần Gia Gia không dám sơ suất, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng vàng chen lấn tràn vào, người nằm trên giường bị ánh nắng đột ngột kích thích, đưa tay che khắc sau, một chậu nước lạnh, đổ ào nam nữ trên giường trong nháy mắt tỉnh thét chói tai của người phụ nữ và tiếng rống giận nổi cáu của người đàn ông, lúc cả hai mở mắt ra thì nhìn thấy trong phòng lại nhiều thêm hai người. Vốn cái chăn mỏng đắp trên người bọn họ bị hất ra, cơ thể trần trụi cường tráng của Lý Khải Mộ lộ ra, trên vòng eo sáu múi hoàn chỉnh, giống như khối chocolate đều Gia Gia ngẩn người nhìn cơ bắp của anh, thẳng cho đến khi giọng nói tức giận của Lý Khải Mộ vang lên "Cô nhìn cái gì mà nhìn, trả tiền không?"Cô gái nhỏ bỗng nhiên che mắt, cô đến bạn trai còn không có, mẹ ơi, sắp đui mắt phụ nữ bị dội nước cả người, nhìn người đứng ở đầu giường, cô ta tưởng là chính thất đến bắt gian. Nhưng sau khi cô dội nước xong, thì yên lặng đứng ở đó, mặt mày hờ hững, dường như một chút cũng không để cô ta vào Ngôn Dụ chậm rãi đi đến bên giường, đưa tay vỗ hai cái lên khuôn mặt khôi ngô ướt đẫm kia của Lý Khải hỏi "Đầu óc tỉnh táo rồi chứ?"Bắc Kinh tháng ba, dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, muốn không tỉnh cũng người phụ nữ la hét vang lên "Ai cho các người vào đây, mau cút ra ngoài."Kết quả cô ta bị người đàn ông bên cạnh lấy chăn trùm đầu lại, mắng "Cô con mẹ nó là ai hả, dám bảo cô ấy cút, cô cút cho ông."Người phụ nữ bị đuổi ra ngoài, Lý Khải Mộ mới cẩn thận dùng chăn mỏng quấn cơ thể mình lại. Ngôn Dụ ở cuối giường, trên mặt nhẹ nhàng hờ hững, nhìn không có cảm xúc gì, anh ta sợ nhất là vẻ mặt này của khi anh ta oan ức nói "Ngôn Ngôn, có người bắt nạt tớ."Thì vẻ mặt Ngôn Dụ hốt hoảng, trong trí nhớ, có một người cũng từng nói với cô như thế. Bắc Kinh thành phố kí ức này, cuối cùng đã vạch ra những chuyện xưa chôn sâu ở đáy lòng cô.
truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy